9/30/2013

Chuyện người lớn

Giữa cuộc sống bộn bề với tiếng xe ồn ào, tiếng cười, tiếng khóc đầy rẫy, khi mà con người quá bận rộn, có khi nào họ ngừng lại để nghe tiếng thở dài hay tiếng lòng gào thét?


Ai đúng ai sai liệu có quan trọng đến thế?



Blog 4: Chuyện người lớn
Bản thân mình là chưa hai mươi, chưa hoàn toàn trưởng thành để có thể chê trách lối sống của bất kỳ ai, nhưng đứng ở vị trí là một đứa con sinh ra trong một gia đình mà cha mẹ ly dị, mình hiểu được phần nào tâm lý bị giằng xé bởi hai bậc sinh thành. Dù mỗi bản thân con người là một cá thể khác nhau và chúng ta được quyền chọn lựa những gì mà mình mong muốn, nhưng sự tự do ở vị trí này đồng nghĩa với trách nhiệm và bổn phận tương ứng với kết quả từ sự lựa chọn đó. Đừng đổ lỗi khi bản thân mình không sắp xếp được thời gian. Đừng nói yêu khi chưa thật sự sẵn sàng. Đừng hứa để rồi thất hẹn. Đừng sinh con để rồi không lo được cho đứa bé. Con nít không hiểu được sự phức tạp của thế giới người lớn, nhưng con nít có thể biết được người nào thương nó, người nào bỏ bê nó. Con nít không nhạy cảm, nhưng nó biết đau, nó biết khóc, nó có tình cảm chất chứa và ẩn đằng sau đôi mắt ngây thơ, cái miệng tía lia, và cái đầu hay ngúc ngoắc đó. 


Nói thế, mình muốn nhắn nhủ đã làm người lớn thì đừng vì tự ái cá nhân, đừng vì phút nóng giận, đừng vì ganh ghét, hận thù mà lấn sâu vào những sai lầm không đáng có, đừng để hành động thiếu suy nghĩ làm đau lòng con trẻ. Cuối cùng thì, một đứa bé, nó không cần biết đến việc ba mẹ nó có ngủ chung giường với nhau tối nay hay không, mà nó cần biết đến ba mẹ nó yêu thương, hy sinh cho nó thế nào. Một đứa trẻ không cần ba mẹ nó nắm tay nhau diễu hành trên đường phố, nhưng nó cần ba mẹ nó chăm sóc, quan tâm từng li từng tí. Sự phát triển của một đứa trẻ cần nhiều hơn là thức ăn và nước uống. Đừng nghĩ rằng nó không biết gì khi thấy ba đi cùng một ai khác hay mẹ sánh đôi cùng người nào, nó hiểu ngầm rằng có một sự thay đổi đã và đang diễn ra, nhưng ngoài việc khóc đòi ba mẹ ở cạnh, nó không còn biết phải biểu lộ thế nào cho phải, cho thuyết phục. Một khi con nít không biết được đường nào để đi, nó sẽ đi sai đường. Xã hội tiếc cho nó, ba mẹ nó trách nó, nhưng nhìn kỹ lại thì lỗi không hoàn toàn ở nó hay ở ba mẹ nó, thẳng thắn thừa nhận thì cả hai bên đều thiếu trách nhiệm, thế thôi.

Con nít bắt chước người lớn, nếu người lớn vô trách nhiệm, thì đừng trách con nít cãi lời hay hỗn hào. Gene có di truyền và ngay cả khả năng học hỏi thế nào cũng di truyền, nếu ba mẹ không noi gương cho nó, mà chỉ đơn giản đáp ứng những nhu cầu cơ bản như thức ăn và nước uống thì nó đâu nhất thiết phải có trách nhiệm với những tổn thương mà nó, dù vô tình hay cố ý, tạo ra cho mọi người xung quanh và cha mẹ nó. Mỗi một đứa bé đều có những mong muốn riêng, và có những thiết yếu vượt ra ngoài ranh giới của cái đói và no, nếu nó không nhận được đầy đủ mọi điều kiện tối ưu để phát triển, thì việc nó không phát triển, hoặc thiếu phát triển về thể chất hay tinh thần, suy cho cùng, không phải cội nguồn do lỗi của nó. 

Cháu yêu à, dì mong cháu sống thật hạnh phúc nhé!
Mình thừa nhận con người PHẢI mắc sai lầm trong cuộc đời và ly dị chỉ đơn giản là một hành động để sửa chữa hay cứu vãn thứ mà mỗi một con người có suy nghĩ đều đánh giá là chiếm một phần cực kỳ quan trọng trong cuộc đời: hạnh phúc. Thế nhưng đã biết nghĩ đến hạnh phúc cho mình, thì xin hãy nghĩ xa hơn, và nghĩ cho con trẻ. Sinh ra một đứa con đã khó, nuôi dạy nó còn khó hơn. Nếu biết thế, nếu đã chấp nhận số phận ban cho mình một sinh linh để yêu thương, để chăm sóc, thì xin hãy trân trọng món quà này của Tạo hóa, hãy sống có trách nhiệm và hoàn thành nghĩa vụ vì không ai khác mà chính bạn đã và đang chọn hướng đi này. Gia đình, công việc, tình yêu, đám cưới, con cái, những thứ ràng buộc và đòi hỏi trách nhiệm rất cao, nhưng nếu bạn chỉ muốn vui chơi và không muốn chịu hậu quả thì được thôi, bạn có thể sống ở ngoài lề đường và làm một kẻ vô dụng, mình không có ý kiến gì với sự lựa chọn này cả. Nhưng nếu bạn dám làm và dám nhận trách nhiệm, mình ủng hộ và mong bạn tiếp tục phát huy. Đường đời còn dài và còn nhiều gian nan, nhưng mình biết bạn sẽ luôn sống ngẩng cao đầu khi nhìn về phía trước dù sai lầm có đeo bám, vì bạn biết, mình biết, chúng ta đang sống trong hạnh phúc.

Cuộc sống rất ngắn, làm một kẻ tồn tại vô dụng hay một cá nhân sống có trách nhiệm, đó là tùy sự lựa chọn của bạn.