3/31/2013

Bóng tối của quá khứ

Shadow of the past

Tưởng tượng như bạn là một cơn gió đang thổi một cách êm ái qua những cánh đồng, qua những con phố nhỏ, qua cái nắng oi ả của mùa hè, qua màn đêm sáng rực ánh đèn. Tiếng nói, tiếng cười, và ngay cả tiếng khóc cũng đều rất rõ ràng, nhưng bạn là gió, bạn không nói được, không thể gây ảnh hưởng được những tác động đó lên bạn. Bạn lủi thủi trở về nhà sau một ngày tha thẩn giữa trời đất. Bạn tưởng tất cả đã bỏ rơi bạn, nhưng bạn không biết có một thứ đã theo bạn trở về nhà: ký ức. Nó im lặng, lầm lì, theo sát sau lưng bạn. Thế nhưng, vì bạn là gió, mọi thứ đều nằm ở phía trước, bạn không ngoái đầu lại để xem phía sau bạn là một bóng đen to lớn, nhưng lại vô cùng gần gũi, vì nó hình thành chính từ cuộc sống của bạn.

Tối qua, tôi gặp ác mộng. Ác mộng đã từng xảy ra trong quá khứ, một cơn ác mộng tồi tệ vì nó ảnh hưởng đến cả một tương lai. Một nỗi đau mà tôi không muốn nhắc đến, một nỗi đau mà tôi chôn vùi tận sau đáy lòng. Nói một cách chính xác thì bản thân tôi chưa bao giờ phải trải qua cái kinh nghiệm đó, nhưng tôi ghê tởm nó, như ghê tởm cái con người đó. Như con chim sợ cành cong, tôi lảng tránh người đó và từ chối có những hành động thân mật. Làm sao tôi có thể khi mà đầu óc tôi nghĩ đến cảnh xấu xa mà họ gây ra? Nói cho tôi biết đi, tôi có thể tha thứ được không? Người đó làm tôi sợ, tôi kinh tởm, tôi gớm ghiếc, tôi lảng trách, khoảng cách giữa chúng tôi cứ lớn dần nhưng tôi chỉ đứng đó, nhìn những tình cảm mà mình trân quý ngày xưa đi về nơi xa, chết dần chết mòn trong trái tim. Tôi sợ đến một ngày, khi bóng đen của thảm cảnh đó, của cái quá khứ không êm đẹp đủ lớn để đánh gục tôi, xóa mờ những hình ảnh đẹp mà chúng tôi từng có thì sẽ không còn gì để hàn gắn mối chia cắt này. Tôi sợ lắm, nhưng trốn tránh không giải quyết vấn đề, cũng như đối mặt chỉ làm cho người trong cuộc bị khích động.

Tha thứ? Làm sao hả bạn? Gào thét? Tôi không muốn gây sự chú ý. Câm nín? Đó chẳng phải là tình cảnh tôi đang đối diện hay sao. Tôi phải làm sao?

Đôi lúc tôi có cảm tưởng mình bị gò bó trong cái xiềng xích mà bản thân mình tự làm ra, nhưng dể tha thứ, tôi không nghĩ rằng mình sẵn sàng. Cho dù có đọc cả chục lần cuốn The Road to Grace chắc tui cũng không hiểu được cái ý nghĩa sâu bên trong đó, cũng không thể thoát khỏi cái bóng đen quá khứ ám ảnh tôi được. Sợ hãi lắm, vì không biết được khi nào nó sẽ xảy ra, nhưng tôi còn biết làm gì đây... phải không?

3/30/2013

Tôi là ai?

Gửi blog, người bạn luôn lắng nghe tôi,

Đã lâu lắm rồi tôi bỏ quên bạn vì bận bịu với công việc, với học tập, với gia đình, xin lỗi nhé. Cuộc sống của tôi thay đổi nhiều quá,chi mấy tháng thôi mà nó đã xoay như chong chóng, đến mức tôi không biết phải lảm như thế nào, không biết nên tâm sự với ai nữa. Tôi tìm đến bạn, cũng như tôi tìm đến tận đáy con tim tôi, đến hố sâu tâm hồn tôi, vậy thôi.

Những dòng tiếp theo là quan điểm của tôi, thế nên xin đừng bắt bẻ, cũng như chỉ trỏ đúng hay sai, vì đơn giản tôi viết ra cũng chỉ là cho tôi, vì chính tôi, nên dù lời ai nói có thế nào, suy nghĩ có ra sao, xin hãy giữ cho mình, cũng như tôi xin giữ cho tôi chút riêng tư thầm kín này.

Gia đình tôi hạnh phúc. Đó là người ngoài nhìn vào, hay chính xác hơn là quan điểm của tôi khi đặt bản thân vào người ngoài. Có thể đúng, có thể sai, tôi không cảm thấy một sự cần thiết để chỉnh đốn cũng như thay đổi. Ô thì tùy, ai muốn nghĩ sao thì nghĩ, bộ não là do Đấng Tạo hóa ban tặng, tôi lấy quyền gì cấm mọi người chứ, đúng không? 
Tuy nhiên, với cương vị là đứa con út trong gia đình mà tâm điểm của bài viết này hướng tới (người trong cuộc), tôi cảm thấy không đồng tính với ý kiến mà tôi cho rằng mọi người đang đưa ra. Nói theo ý của tôi, gia đình tôi giỏi che giấu, nhưng nó không đoàn kết, và khá rời rạc là đằng khác. Chúng tôi không hưởng hạnh phúc, chúng tôi trải nghiệm niềm vui ngắn hạn rồi để guồng quay của cuộc sống cuốn đi. Trên blog này, tôi có thể kể cho bạn nghe hàng tấng câu chuyện về gia đình mình, cũng như phân tích tỉ mỉ và kỹ lưỡng về tính cách của mỗi thành viên trong gia đình một cách rành mạch, rõ ràng, nhưng tôi không muốn. Tôi không muốn mình là người xấu vì cuối cùng thì tôi cũng chẳng tài giỏi hơn ai để có thể thay đổi được bất cứ tình huống gì, thế nên tôi là ai trong cõi đời này mà cho rằng mình có thể kể lể về người khác.

Không là ai cả!

Một cái trứng thì không có quyền khôn hơn con vịt. Đó là quy luật, tôi biết mà. Dù vậy, vẫn khó tránh khỏi việc tôi cho phép mình được quyền cười trên tình huống mà người khác đang đắm chìm. Có lẽ vì tôi biết mình sẽ không bao giờ là người cười cuối cùng nên tôi cho phép mình cười đầu tiên chăng? Có thể.

Thế nhưng có đôi khi tôi lại nghĩ theo một hướng khác. Tôi quá nhỏ bé, ý kiến của tôi không có gì lớn lao để có thể anh hưởng ai, vậy thì tôi dại gì mà không nói ra những gì mình suy nghĩ. Thà là một con kiến ăn to nói lớn còn hơn làm một con voi nhút nhát, phải không? Có thể.

Blog à, bạn đừng cười tôi nhé. Tôi biết, nếu như có một nhà tâm lý học nào vô tình đọc được những dòng này, họ sẽ cho là tôi có vấn đề về thần kinh mất thôi, vì không khi nào tôi chấp nhận nghĩ 1 hướng. Do tôi hay do cuộc sống? Tôi không biết, nhưng tôi được dạy rằng, bất luận quan điểm của mình như thế nào, khi chỉ trích bất kỳ ai, tôi không được chỉ trích họ rằng họ đúng hay sai, mà phải nêu rõ tại sao cách nhìn của họ không thuyết phục được tôi. Haizzz. Nghe rắc rối và rườm rà quá đi mất, blog nhỉ? Tôi còn không hiểu được tôi, được quan điểm của tôi thì làm sao ai hiểu được. 

Đôi khi tôi tự hỏi, tôi đặc biệt vì tôi đắm chìm trong những mâu thuẫn, hay tôi chỉ là một cá thể nhỏ bé tự cho mình là đặc biệt?

Thế nên, có khi tôi tự hỏi, tôi đúng hay tôi sai? Luận điểm của tôi thuyết phục hay nhảm nhí? Con đường tôi đi êm ái hay gồ ghề? Tôi là người như thế nào? Tôi sống vì tôi, hay dưới cái vỏ bọc của tình thâm? Tôi là cái bóng của mẹ tôi với học vấn, hay là một cá thể đặc thù được sự di truyền từ mẹ? Cuối cùng thì, tôi là ai? Là ai trong cõi đời này?

Blog à, bạn cho tôi biết đi. Tôi là ai trong cõi đời này?