9/24/2011

Thời gian trôi

Tôi nhớ cái ngày tôi rời khỏi VN, không hiểu sao trước khi giã từ mọi người, tôi lại khóc, khóc như một đứa trẻ, khóc như chưa từng được khóc, khóc như lần chia ly này là cuối cùng, là giã từ, là vĩnh biệt.
Đã qua bao nhiêu ngày, đã qua một tháng rồi, tôi vẫn còn nhớ như in khi ấy, chỉ mỗi một điều, lý do tại sao lúc đó tôi khóc dữ thế thì tôi không hiểu. Tôi biết rằng chia ly là một cái tội, vì nó đau đớn như ai cứa da, cứa thịt mình vậy, nhưng để chọc cho tôi khóc, thường cũng khó lắm, chứ chẳng dễ đâu. Tôi khóc vì ai, vì cái gì thế nhỉ? Vì xa gia đình, vì xa nhà, hay vì ai? Dám khẳng định không vì chàng ex của tôi rồi, vì tôi có còn đoái hoài gì tới chàng ta đâu, mà chàng ta cũng có còn quan tâm đến tôi là ai đâu... Hôm 23 kia là sinh nhật chàng ta, tôi quên mất, lời chúc mừng cũng chẳng có, nghĩ nhiều khi có lẽ vì mình tệ quá nên người ta cũng vô tình theo.

Con người thật là ích kỷ, luôn luôn đeo bám những gì không thuộc về mình, đặc biệt là rất lưu luyến với những gì đã từng thuộc về mình. Tôi cũng không tránh khỏi cái sự ham muốn lợi ích của mình... Tôi thèm muốn nhìn chàng ta phải quay lưng ngoái lại nhìn tôi, phải hỏi thăm tôi, phải nhớ tôi, và chút nào đó phải ... còn yêu tôi. Haha! Tôi tham lam quá, phải không?

Tôi đã dành cho chàng ta những tình cảm rất đẹp, vì dù gì đi nữa, chàng ta cũng là tình đầu của tôi, cũng cho tôi cái cảm giác được che chở, được nhớ nhung, được thèm muốn gần bên, được sánh vai chung đôi đi trên những con đường rải thảm xanh mượt, được có cái cảm giác rằng có người quan tâm đến mình ngoài ba mẹ mình ra. Yêu, không hẳn, thích, có gì đó đã vượt qua, bạn, chưa chắc. Tôi cứ như người sống trong mộng, không chịu bước ra khỏi cái vỏ bọc ấy. Dù hai chúng tôi chia tay nhau chẵn đã hai năm, thế mà, giờ đây, ngồi ngẫm lại, tôi vẫn còn nhớ như in từng cảm xúc, từng khoảnh khắc chúng tôi gần nhau, và thỉnh thoảng, tôi lại moi kỷ niệm ra mà nhớ nhung, mà thể hiện ra là mình cũng rất ư đa sầu đa cảm. Tôi mâu thuẫn hay tôi chỉ là một nạn nhân của tính ích kỷ đây?

Viết vài dòng về chàng ex ta thế là đủ rồi, tôi viết về gia đình tôi và cái lý do tôi khóc ỉ ôi hôm ra đi đây. Cái ngày hôm ấy, tôi đã im lặng suốt cả buổi, đã ngắm nhìn bầu trời đến phát ngấy, đã ngốn chả biết bao nhiêu là thứ, đã nói không biết bao nhiêu là lời đến mức tôi không nhớ, và đặc biệt là cười khóc như con điên ngay tại sân bay. Hơn ai hết, tôi là người muốn đi nhất, tôi chẳng lưu luyến VN một thứ gì, ngoài gia đình tôi, mà nói thật ra, tôi cũng chẳng muốn dính dáng đến gia đình lắm, nói một cách đau lòng, là tôi chẳng ham dây dưa mấy, thế mà trước lúc checking, không ai khóc, tôi khóc, khóc như mưa, khóc đến mắt sưng lên một tý và vì xúc động, hay vì quá nhạy cảm, cả chuyến bay từ SGN đến NRT rồi LAX, tôi chẳng chợp mắt gì hết. Tôi mệt mỏi đến mức như một con điên tại LAX, bước đi mơ hồ và ngủ trên cả hai chuyến bay từ LAX đến DFW và rồi RIC. Tôi ngủ đến mức quên cả rằng tôi cần ăn và uống. Thây kệ, lúc đó, ngoài bản thân tôi ra, có ai bên cạnh nhắc nhở đâu mà tôi phải sợ. Mất gần 3 tuần tại VA mới giúp tôi lấy lại tinh thần. Tôi như người đi lạc ấy, cứ mơ hồ lẫn lộn giữa VN và US. Từ lúc đó đến nay, tôi khóc đúng hai lần, đều do nhớ con cháu nhà tôi mà khóc cả. À, quên, thêm một lần nữa tôi khóc do mẹ khóc, nên tôi "đu" theo, vậy là ba lần. Hết. Đến nay đã hơn hai tháng 1 tuần.

Tôi khóc chắc là vì tôi nhớ nhà, tôi tội cho mọi người không được ở Mỹ như tôi, hay tôi khóc vì tôi biết lần này là đi không trở lại. Cả hai. Tôi chả muốn về nữa, tôi không còn lưu luyến mấy, tôi thà đem tất cả mọi người trong nhà tôi qua đây, với điều kiện không thêm một ai nữa, chứ nhất quyết không muốn về VN. Tôi chán ngấy rồi. Về VN chơi thì tôi về, ở thì nhất quyết không, vậy thôi. Có rất nhiều lý do để tôi ở lại đây hơn là trở về, thế thôi.

[to be cont.]

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét