6/11/2013

Nỗi đau

Pain!

Khi tôi sinh ra, có một ông thầy bói đi ngang qua nhà và chúc mừng ba mẹ tôi cũng như thông báo rằng tôi sẽ thành công nếu được dạy dỗ cẩn thận. Tuy nhiên, ông cũng đồng thời nói rằng nếu không được chăm bón tốt, tôi sẽ trở nên vô cùng tệ hại. Vô cùng tệ hại.
Tôi luôn tự hỏi rằng, liệu tôi, tính đến thời điểm này, có được gọi là người tốt trong cái cách mà ông thầy bói nửa mùa đó dự đoán ngày xưa hay không.

Bà già host nhà tôi ví von rằng tôi là một con gấu, với một tâm hồn mạnh mẽ và rất thích ăn uống. Có gì đó nực cười ở đây không nhỉ? Nickname của người mà tôi đang cố quên lại là Gấu Mập, và giờ tôi lại là con gấu. Còn chị tôi thì lại là một con chim, một con chim yếu đuối, đang bay giữa trời mưa, đang khóc thảm thiết khi từng con gió cứ tới tấp đập tan nát đôi cánh xơ xác đó. Một linh hồn lạc lối, tội nghiệp.
Ừ thì đúng là chị tôi “hiền”, chị tôi bị thằng chồng khốn nạn của chị ấy tẩy não, và sự thật đúng là chị ấy chưa chuẩn bị sẵn sàng tinh thần và trách nhiệm của người vợ bị phũ bỏ, của người mẹ đơn thân. Tám năm là một thời gian dài để chị tôi quen lấy cái nếp sống tồi tệ và bất bình thường, để chấp nhận cái sự lệch nhịp đó và lầm tưởng cho nó rằng sự thỏa hiệp của hôn nhân.
Tôi xin lỗi, vì tôi đang cười, cười thật to vào cái sự yếu đuối ấy.


Chị à, khóc làm gì, buồn làm gì. Khóc cho chị, khóc cho cái tuổi thanh xuân bị chôn vùi suốt 8 năm ấy và cái hồn nhiên tươi trẻ ngây ngô đến ngốc nghếch của chị bị xâm lấn và vấy bẩn vì thằng cha ấy đi. Khóc to lên. Khóc nhiều vào. Khóc xong rồi thì chị đứng lên ngay cho em. Phủi hết những vết bẩn ấy đi. Nếu có bất kỳ ai hoàn hảo, họ có quyền lên tiếng, có quyền tội nghiệp cho mình, chỉ trỏ những sai lầm cho mình thấy. Còn nếu họ cũng có những khi trăn trở, những khi căm giận, những khi tội lỗi, họ nên dành lòng thương hại đó cho chính bản thân mình trước thì hay hơn. Em thương chị, cả nhà thương chị, con bé con của chị cũng thương chị. Chị có danh dự, với lấy nó mà sống, chị nhá.


Tôi thừa nhận, tôi mắc sai lầm. Nhiều. Nhưng tôi không ôm lấy nó mà sống, không rấm rứt tức tưởi, tôi nuốt nó vào lòng. Tôi không hư, tôi chỉ không ngoan. Ngoan là một từ mà xã hội sắp đặt, là từ mà xã hội định nghĩa. Tôi là người, mà khốn nạn hơn, tôi là phụ nữ. Tôi có thể chịu đựng đau khổ, và tôi cũng có thể tạo ra đau khổ. Tôi nhạy cảm, nhưng lại có thể vô cùng dửng dưng. Tính tới bây giờ, tôi cũng không biết tôi là gì nữa, nhưng duy một điều tôi chắc chắn, tôi có một sự kiêu hãnh (thứ mà giờ đây hiếm gặp) cho tôi bóc lột từng ngày từng giờ trong cái bộ não tí tẹo của mình, và nếu bạn cố tình định hình tôi, một ngày nào đó, bạn sẽ thấy tôi không hoàn toàn là 100% những gì bạn nghĩ.

Thế nhưng, tôi còn trẻ, tôi có quyền thay đổi, tôi có quyền chờ ngày móng vuốt mạnh khỏe, còn chị tôi thì không. Một con chim trưởng thành nhưng lông móng tưa ra thì không hay không đẹp không đáng yêu một tý nào. Thế nhưng, nếu tôi không để những căm tức của mình về chuyện của chị đi cho nhẹ lòng tôi thì tôi làm gì đây? Đâu thể nào kêu người khác thay đổi hay chửi đổng được.

Ôi không! (lấy tay bụm miệng) Cái kiểu cách nói này không phù hợp một tý nào cho con bé như tôi, nhưng tôi phải làm gì khi tôi không thể gào thét lên với chị mình được. Kết thúc là một sự bắt đầu mới. Không có gì to tát. Rồi một ngày nắng đẹp sẽ đến, khi chị sánh vai với một người yêu chị tha thiết. Cố lên, khóc để rồi đứng dậy và học từ sự ngu muội của mình để yêu bản thân mình hơn, để hiểu rằng đời vẫn đẹp. Boom! Không còn dấu vết. 

Giờ thì cười nhá. Cười cái cười khoe cả Tổ quốc ra, cười cái ngu dại của mình, cười để biết rằng chị sẽ ổn thôi. Như em đang cười cái vô tích sự của mình. Mỉa mai thay, thằng khôn nhất luôn luôn là thằng đau nhất. Và em chỉ là một phiên bản lỗi của cái trí óc ấy. 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét