6/28/2013

Sự điều khiển hay là đè nén?

Control


***WARNING: Mình báo động trước là bài này sử dụng lời lẽ khá cay độc. Nếu bạn không thích nghe mình chửi người khác thì bạn không nên đọc bài viết này vì mình viết lên những lời này là khi cơn giận đang bốc hỏa trên đầu, câu chữ tuôn ra không ngừng nghỉ, mà mình lại không thích xóa đi hay chỉnh sửa bài viết này nên mình muốn nhắc nhở trước bạn nào muốn đọc ý mà. Mình đếm 10 giây, bạn không thích đọc bài này thì chuyển qua cái khác nhé.

1.
2.
3.
4.
5.
6.
7.
8.
9.
10.

Cái cảm giác khốn nạn nhất không phải là bẽ mặt.
Cái cảm giác khốn nạn nhất là khi bạn chìm đắm với nhiều sự kiện (mà chủ yếu là do bạn muốn bận rộn để bạn không có thời gian suy nghĩ), bạn đòi hỏi vài giờ nghỉ ngơi, và cái giây phút bạn ngả đầu xuống thư giãn thì người bạn ghét nhất (thứ mà bạn ban đầu lẩn tránh) lại hiện lên trong tâm trí.

Đó là cái cảm giác khốn kiếp thật sự. Ít ra là với tôi.






Tôi luôn thích nghĩ mình là một con chim. Chim bay trên trời. Đơn độc, kiêu hãnh. Cái gì người ta không có thì người ta mong mỏi. Sô đời là thế.Tôi cũng không ngoại lệ. Nhưng tôi không là chim, tôi là người. Người thì chịu nhiều ràng buộc. Tôi và bạn, sống và chết, sáng và tối, liệu có gì khác biệt? Chúng ta đều bị trói chặt bởi những điều vô hình, những điều mà không ai nói ai biết, chúng ta đòi hỏi người khác phải thế này thế nọ, nhưng tất cả những gì thể hiện chỉ là sự im lặng khi người đó làm ta phật ý. Và tôi, không những im lặng, mà còn phải cười nói, phải giả lả, phải xem như mình không quan tâm.


Câu hỏi mà bạn sẽ nói tiếp theo tốt nhất đừng là tại sao, vì câu trả lời luôn luôn chỉ có một: sự đè nén (control). Bạn nén lòng chở tôi lên máy bay, bạn nén lòng không cấm đoán quyền tự do của tôi, bạn nén lòng chiều ý tôi. Tôi không biết nên nói với bạn thế nào nữa, đồ ích kỷ à. Ừ thì tôi đéo có quyền gì hết đối với bạn, nhưng lịch sự và biết ơn không có nghĩa là cho bạn ra oai, cho bạn cái quyền muốn kiểm soát tôi. Bạn biết không? Tôi không cần bạn. Chính xác hơn, tôi thương hại bạn ghét bạn cùng một lúc. Sự giả dối đắp dưới cái mặt nạ ân nghĩa làm tôi phát ói. Cuối cùng thì bạn, cho dù có tự đưa mình lên cao đến mức nào, có tự ví von mình là con sư tử thì sức lực cũng chỉ là một con cáo nhãi nhép, và, e hèm, bất tài là đằng khác.

Tôi tiếc cho khoảng thời gian tôi chần chừ, khoảng thời gian tôi lưỡng lự khi tôi nghĩ về người bạn trai cũ, cũng như bất kỳ lúc nào tôi cho phép người đó chiếm giữ trí óc mình. Nhưng tiếc nuối đến mức nào đi nữa thì tôi vẫn yêu cái ký ức đẹp đẽ của 3 năm trước. Cho dù thỉnh thoảng tôi vô tình bắt gặp mình gặm nhấm nhớ nhung và thèm muốn tình cảm, tôi vẫn yêu những khoảnh khắc dại khờ đó. Còn bạn, khi tôi nghĩ đến bạn, đó không phải là một cảm giác khốn kiếp, chỉ đơn giản là khinh bỉ và tiếc nuối. Tôi tiếc cho cuộc đời bạn, tiếc cho cái bộ não hoàn toàn nhớp nhúa của bạn, và điều thú vị là bạn không hề biết tôi nhìn bạn với cặp mắt xem thường chứ không phải vô tâm, ngày qua ngày. Bạn à, tôi phải sống với sự thật là tôi bị ràng buộc, và một trong những mối buộc chặt nhất là bạn và cái bản tính lười biếng của tôi, thì tôi nghĩ bạn cũng nên nhìn lại mình và sống thoáng đi. Bạn cho mình là đệ nhất khi chưa tới đệ tam thì số phận bạn có ngặt nghèo cũng chỉ là do bạn. Cơ hội, công danh, tiền bạc, bạn ghét nó bao nhiêu thì bạn càng sợ và cần nó bấy nhiêu. Giống như một người tình cũ đã từng ăn ở chung nhưng không còn mối liên hệ, bạn giữ khoảng cách và đề phòng quá đáng. Bạn đóng cửa trước mặt những gì mà bạn cho là không tương xứng thì thứ tốt hiển nhiên sẽ không đến với bạn rồi, đệ tam.


Tình thương tôi dành cho bạn chỉ còn là thương hại, và vì bạn không có khả năng điều khiển đầu óc tôi, bạn tốt hơn hết nên để tôi tự chọn lấy những gì mình muốn nhé. Đồ khốn kiếp, ích kỷ, và giả dối.






Note to self: Nực cười là khi không ở cạnh bạn, cái cách giao tiếp mà bạn đã dạy tôi lại làm tôi, vô tình, ngã vào cái bẫy của chính mình khi đòi hỏi người khác NÊN làm thế này thế kia. Chúc mừng bạn, tôi một phần nào đó bị bạn tẩy rửa và chuyển đổi rổi đó. Bạn ném đá giấu tay hay vô tình gieo rắc thế hả, đồ mặt nạ? Nên nhớ, tôi không là chim và bạn cũng không là sư tử.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét