6/15/2013

Danh tính

Identity

Bạn đã bao giờ tự hỏi bạn là ai? Ý tôi ở đây không nói đến tên của bạn, nghề nghiệp của bạn, hoặc thậm chí nơi bạn ở, tôi muốn nói đến là người ở bên trong bạn, người duy nhất thực sự chính bạn.

Tôi đang đi tìm câu trả lời cho chính mình. Ngày qua ngày, tôi thức dậy, ra khỏi giường, nhìn vào gương, và đi qua một chuỗi công việc hàng ngày, nhưng tôi chưa bao giờ tìm ra mình là ai. Tôi sống một cách vô thức mà không biết rõ đến danh tính chính mình. Hiển nhiên là, tôi có thể cho bạn biết tên của tôi, số an sinh xã hội, về cuộc sống mình, và cả về chuyện tôi sang Mỹ, đối phó với sự khác biệt văn hóa, và ngay cả lý do chọn trường đại học mà tôi đang sắp đóng học phí. Tôi thậm chí còn có thể cho bạn biết quan điểm chính trị và tôn giáo của tôi.
Nhưng trên tất cả, đó là cách mọi người định nghĩa tôi, là những gì xã hội nhìn tôi. Khẳng định là không thông tin nào thiếu trung thực, chỉ là tôi không bao giờ thấy mình hoàn toàn đồng ý khi ai đó lên tiếng định nghĩa về con người tôi. Mọi người nhìn thấy tôi là người Việt Nam, nhưng tôi yêu nước Mỹ và bất cứ điều gì tạo nên sự độc đáo của nơi đây. Mọi người nhìn thấy tôi là một cô gái sống nơi thị trấn nhỏ, nhưng tôi cũng yêu ánh đèn lớn và sự nổi tiếng nơi thị thành ngang với giày cao bồi và sự đơn giản của người dân quê. Mọi người nhìn thấy tôi ở trong nhà đọc sách và xem truyền hình, nhưng nó không có nghĩa là tôi không đi ra ngoài và vui chơi với bạn bè . Chỉ là, có rất nhiều điều cá nhân tôi yêu mến nhưng lại không có chỗ để phát triển tại đây. Tất cả mọi người nói rằng cuộc sống này đầy tính phiêu lưu mạo hiểm, nhưng đáng buồn thay, tôi không thể tìm thấy bản thân mình ở trong cộng đồng xinh đẹp này. Và đáng tiếc hơn nữa, càng chôn vùi tuổi thanh xuân của mình ở trong cái nơi nhỏ hẹp này, tôi dần dần đánh mất những thứ gì tôi từng yêu mến và không thể sống thiếu.

Tôi suýt quên đi rằng tôi mới 19 tuổi, cái tuổi trẻ mộng mơ, như một cây non đang nhú chồi lớn lên. Tôi đã nghĩ đến việc đi làm, lấy chồng, sinh con như một người phụ nữ. Tôi đã nghĩ đến viễn cảnh nấu ăn cho chồng, săn sóc cho con thơ, và nuôi dưỡng cha mẹ già. Mười chín, đôi khi tôi phải nhắc nhở mình rằng sự khôn ngoan đang dối lừa trí óc tôi, để tôi nhìn chính mình ở cặp mắt của một người phụ nữ, của một cái cây không lớn, nhưng đủ để che chắn cho những mầm non khác. Tôi thừa nhận, tôi sợ hãi, nhưng ai lại không sợ hãi. Chỉ có ba năm sống trong gia đình này, một năm đi học ở cái trường đại học mà tôi đã nghĩ mình đủ lớn. Nói thật với bạn, nếu ý nghĩ này có một hình dạng nhất định, tôi sẽ giết nó. Tôi thay đổi đến mức tôi quên rằng mình yêu thích sự mới mẻ, sự tìm tòi, điều mà tôi không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ quên. Nếu bạn bè tôi không nhắc nhở rằng tôi vẫn muốn đi nhiều nơi, biết nhiều điều, và ở một chỗ không giúp ước mơ của tôi thành hiện thực thì chắc giờ này tôi vẫn còn đắm chìm trong một cái tương lai ảo do mình tự vẽ nên. Ừ thì sẽ có những thay đổi, sẽ có những lần nhìn vào gương nữa, sẽ có những lúc thức đêm suy nghĩ, sẽ có những thắc mắc về danh tính của bản thân, nhưng biết đâu lần ấy sẽ xuất hiện vào 8,10 năm nữa khi ý nghĩ ngừng cuộc chơi và gia đình nhỏ không còn quá lạ lẫm. Tương lai trong tay ta, và miễn sao nó là một chuỗi kết quả của những lựa chọn bây giờ thì tôi sẽ bình ổn thôi. Ừ, dù gì thì mọi thứ cũng sẽ qua.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét